Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Gái già xì tin – chương 15

Chương 15.1: Không phải cứ cười có nghĩa là vui…

Khi Dương mở mắt ra, đã là ánh sáng của một ngày khác. Dương nhận ra mình đờ đẫn nằm trên giường, đến thở cũng mệt, như không còn hơi sức. Ý thức dần trở lại, đem những hình ảnh mới hôm qua thôi tua lại như một thước phim mờ. Khuôn mặt hoảng loạn của Quân khăng khăng đòi đưa cô vào bệnh viện. Cái nhìn bất lực của cậu ta khi Dương vừa nôn hết mật xanh mật vàng, vừa nức nở đòi về nhà. Cả những bước chân rầm rập ở cầu thang rồi cuối cùng không kiên nhẫn nỗi, cậu ta bế bổng cô lên mà chạy …

Nước mắt cô, mồ hôi của cô làm ẩm cả khoảng vải trắng tinh trước ngực Quân, nhưng cô chỉ biết bấu chặt vai cậu ta, như thế nếu bám chặt vào đó, cô sẽ không bị rơi vào cơn đau vô tận.

Khi đứng trước cửa nhà, Dương thậm chí không thể đứng vững khi Quân thả cô xuống. Ý thức của Dương từ lúc đó trở nên mập mờ dần… Hình như cô đã được tiêm. Hình như, cô đã ngủ một giấc rất dài.

Dương đưa mắt nhìn quanh. Trên bụng cô cảm giác vật gì đó đè lên nằng nặng. Hóa ra là một chiếc túi sưởi hình những bông cúc vàng. Dương sờ lên đó, vẫn ấm ấm. Chắc là mới được nạp điện lại. Dương bỏ chiếc túi ra, ngồi dậy trên giường. Bụng cô lúc này rát bỏng, còn miệng thì đắng ngắt. Tối hôm qua cô đã nôn đến không còn chút gì trong bụng.

Giá có một bát cháo loảng bây giờ…

Đang nghĩ nghĩ, Dương phát hiện trong bếp nhà cô hình như có người. Tiếng lách cách dao thớt. Tiếng mở tủ bát kẽo kẹt, tiếng mở vung nồi. Rồi chợt mùi hành thơm, vị rau mùi thoảng đến. Chưa kịp đoán mò thì từ trong bếp nhà cô, một người đàn ông dềnh dàng đeo chiếc tạp dề hình con lợn hồng mũm mĩm bước ra khiến Dương trợn hết cả mắt.

Quân thấy thế cũng thô lố mắt nhìn.

“Dậy rồi à? Đang tưởng phải điều động cả đội máy kéo đến mà lôi … thím dậy đấy thím à!’

Dương chưa kịp đáp lời thì Quân đã quay lại bếp, gào toáng lên “Chú, Nhái Bén dậy rồi”

Ôi cái gì thế này, sao lại có hai đại… mỹ nam ở quả thị nào chui ra lại còn cháo lão cơm nước cho cô thế này? Dương ngây ngẩn nhìn thì thấy Định từ từ đi ra, trên tay là một khay đựng tô cháo bốc khói. Vẫn chiếc sơ mi đen thường lệ, Định nhìn cô mỉm cười.

“Em đánh răng rửa mặt đi, rồi ăn cháo cho nóng”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ nhìn hai chú cháu bảnh bao nhà kia, Dương chợt nghĩ, he he, hình như là, kiếp trước mình tu rất chi là tốt! Đến lúc cho từng muỗng cháo vào miệng, Dương cười thầm lần nữa. He he, phải nói là kiếp trước chắc cô đã tu thành chính quả!!!!

****

Quân đi xuống cầu thang, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh cái cô nàng mặt mũi bơ phờ, phồng miệng lên thổi cháo. Chưa kể cứ ăn một miếng, cái miệng lại nhếch lên chực cười vẻ như phởn lắm khiến Quân ngứa răng chỉ muốn châm chọc một câu. Nhưng nghĩ đến nàng ta hôm qua như một cọng bún khóc lóc rầm trời, Quân đành nuốt xuống. Nhân đạo một bữa vậy!

Lại thấy mình ngồi đấy sắp thành nhân vật phụ vô duyên, nên Quân đành rút sớm. Cũng đến lúc anh phải trở về nhà rồi.

Cũng đến lúc, anh phải buông tay

Hẳn nhiên là thế…

Quân ngước lên nhìn bầu trời giăng ngang phía bên ngoài cầu thang, hít một hơi thật sâu. Đôi môi rộng đột nhiên nhếch lên một nụ cười.

Thế mới biết, không phải cứ cười có nghĩa là vui.

***

Việc Dương ốm đau bất thình lình đã khiến dự tính cùng Định đi gặp một người nào đó bị lùi lại. Đến khi cô khỏi ốm thì anh lại bận liên miên. Ngày ngày, anh vẫn phải chạy sang công trình bên Gia Lâm, khi lại chạy lên văn phòng của công ty đơn vị liên kết của Nhật ở Tây Hồ để giải quyết vài chứng từ hóa đơn gì đó… Thấy anh bận bịu, Dương cũng ngại ngần không muốn hỏi nữa. Mấy hôm sau, cô lại bị cuốn vào hội chợ du lịch lần đầu tổ chức ở Hà Nội, thành ra, việc hò hẹn đó dần dần Dương cũng quên đi mất.

Hai người chỉ có buổi tối để gặp nhau. Vì nhà sát vách, nên Dương dần có thói quen buổi tối ngồi ở cửa sổ, đợi tiếng FX nổ giòn, và bước chân trầm ổn của Định trên cầu thang, thấy cuộc sống của mình dường như đã thêm một nỗi đợi chờ cuối ngày rất đỗi ngọt ngào. Định thường ăn cùng cô món mì trứng nấu cà chua đơn giản, hoặc rất vui vẻ làm món trứng ngải cứu cho cô ăn. Dương dần dần nhận biết những thói quen của anh, và cũng dần dần lấy hết can đảm mà để lộ dần những tật xấu của mình cho Định biết, để anh đỡ… sốc, ví như cái thói bừa bộn, ví như cái tật mê ngủ, ví như là thói sợ đau, ví như là thói nóng giận là quát tháo ầm ĩ. Cái lần anh chàng Dinh nhiếp ảnh ở cơ quan quên không đưa bài cô sang cho bên maket, bị Tân gào thét, Dương cầm điện thoại mắng anh chàng cò lả ấy 1 trận tơi bời. Cô gắt um củ tỏi đến mức đầu bốc khói, chân tay khua khoắng lung tung mà vẫn không hả giận. Đến lúc quay ra thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa buồn cười của Định, cô mới sực nhớ, thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Nhất là khi anh vẫn tủm tà tủm tỉm “Không… không! Anh không có ý kiến gì về sự dịu dàng của em hết”… Ak Ak Ak, mất bao công cô xây dựng hình tượng… Huhuhu!

Nhà “người yêu” ở sát vách cũng rất tiện trong việc tìm hiểu cuộc sống của cái con người đầy bí hiểm đó. Định vui vẻ đánh ngay cho Dương một chùm chìa khóa, mặc kệ cô ú ớ từ chối. Thấy cô ngại ngần, anh mỉm cười dụ dỗ “Nếu ngại thì đánh lại một chùm của nhà em cho anh đi”. Rốt cục thì giờ chùm chìa khóa của cả Dương và Định bây giờ đều to đùng chĩu chịt, rơi xuống chắc hẳn tím nguyên một bàn chân. Thỉnh thoảng tò mò Dương cũng chạy sang nhà Định lục lọi chút chút, bởi vì hiếu kì, bởi vì quan tâm, và bởi vì với Dương, Định vẫn đầy bí mật. Cuộc sống gia đình của anh, những người anh yêu, những người anh quý, Dương không hề biết gì. Mỗi lần cô hỏi, anh lại đều xoa đầu cô, rồi em sẽ biết thôi mà, đừng vội.

Cô không vội làm sao được cơ chứ, khi mà thằng cháu của anh đã gieo vào đầu cô một ý nghĩ cực kì ám ảnh “Anh có mối”. Rốt cục, đó là mối nào, cô phải tìm cho ra!

Chương 15.2. Một chữ Đ được thêu tay bằng chỉ đỏ khiến Dương lặng người.
Nhà của Định đơn giản đến mức âm mưu lục lọi của Dương nhanh chóng phá sản. Ngồi phệt trên chiếc giường rộng, ngay ngắn, Dương ngây người nhìn quanh. Một tủ tuần áo. Một kệ ti vi, đầu đĩa và các loại tạp chí. Một chiếc tủ lạnh. Và một giá sách. Tất nhiên là cộng thêm cả cái giường Dương đang ngồi đây nữa. Nhưng đã lỡ “quyết tâm”, thôi thì cũng cố moi móc tí vậy.

Đầu tiên, Dương ló vào tủ quần áo của anh. Biết ngay mà, y như dự đoán của cô, chỉ vài cái sơ mi đen treo ngay ngắn. Có một ngăn riêng dành để đồ thun và các loại đồ ngắn mặc ở nhà. Thấy ngăn ở dưới cùng, Dương chép chép miệng toan tính nghĩ ngợi một tí. Hình như mình hơi tò mò quá mức thì phải.

Nhưng mà, ai bảo cô là con gái???

Ai bảo cô lại còn là … gái già cơ chứ???

Dương kéo ngăn tủ ra, nhìn một đám quần nhỏ đen đen trắng trắng, tự dưng thấy mặt nóng bừng như ngồi trước đống củi đun bánh chưng đêm ba mươi Tết vậy. À, cũng giống như một hôm khác, lúc Định qua nhà cô, thấy cô đang phơi quần áo. Anh chẳng nói gì nhưng ánh mắt nhìn vào mấy cái đồ con con đủ hình thù của mình, mặt cô cũng như bốc cháy vậy.

Quyết định lờ đi vài ý nghĩ có tí “nhạy cảm” trong đầu, Dương ló sang tủ sách. Nhìn một lượt Dương đã đủ đau đầu. Toàn sách chuyên ngành kĩ thuật, một số ít còn viết bằng tiếng Anh. Chỉ có một góc sách nhỏ là những tác phẩm văn học đã cũ. Dương lấy ra cuốn “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, một cuốn sách cô rất yêu thích từ nhỏ, lật vài trang. Thậm chí, còn ngẩn ra đọc lại vài đoạn yêu thích. Đang lục lọi hình dung về câu chuyện của Méc ghi và Cha Ran, Dương chợt sững lại khi thấy một mảnh giấy nhỏ, màu vàng nhạt, kẹp sau vài trang đầu tiên. Trên đó là dòng chữ con gái mềm mại.

“Có đôi khi những lời yêu không nói được bằng một bông hồng.

Có đôi khi một ánh nhìn cũng lấp được sự lặng im vời vợi.

Em đã ước rằng khi em ra đi – khi em trở về – anh vẫn đợi.

Dẫu thời gian mỏi mòn, dẫu kỉ niệm đã ngủ quên….”

Dương sững người nhìn dưới dòng chữ, là một chữ Đ viết hoa được lồng trong một chữ Đ khác. Cái logo này quen thuộc đến mức cô sững lại hồi lâu, cố nhớ xem mình đã nhìn thấy nó ở đâu. Nhưng trí nhớ của cô thực sự đã đi vắng rồi, Dương thần ra nghĩ ngợi, nhưng rồi, cũng không nghĩ ra được điều gì cả.

Buổi tối, khi bước đến ôm Định từ phía sau lưng, vùi mặt vào bờ vai của anh, dụi dụi như một con mèo lười, Dương chợt sững ra. Phía sau cổ áo thoang thoảng mùi mồ hôi, mùi nước hoa nhàn nhạt, Dương nhận ra đường thêu chỉ thấp thoáng. Cô lùa ngón tay vào đó thì Định né đi.

“Anh có máu buồn đấy!”

Dương vờ cấu một cái, rồi kéo cổ áo xuống sâu hơn. Một chữ Đ được thêu tay bằng chỉ đỏ khiến Dương lặng người.

***

Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu không từng có quá khứ tình ái là một điều khó tin. Một người đàn ông – ba – mươi – mấy – tuổi – đầu – như – Định mà không từng có quá khứ tình ái thì chắc chắn là một điều không tưởng. Và nói như giọng điệu của Duyên già, thì một kẻ ba mươi tuổi, chưa vợ, chưa yêu đương như thế chắc chắn không tật nguyền về thể xác thì cũng tật nguyền về … tâm hồn!!!!!!!!!

Dương tất nhiên không hề nghi ngờ gì về cái vụ “tật nguyền” của Định, cũng đương nhiên hiểu sự thực rằng cô là người xuất hiện trong cuộc đời anh sau ba mấy năm tồn tại, thì quá khứ của anh cô phải chấp nhận. Nhưng trái tim cô vẫn cứ nhói lên một cái. Đường chỉ thêu mềm mại kia, như một sợi dây vô hình thít lấy trái tim cô, mỗi lúc một thêm khó thở.

Người con gái đủ yêu anh để viết những vần thơ như thế. Người con gái đủ yêu anh để thêu từng chữ Đ lên cổ áo anh như thế, có thể nào đi qua đời anh mà không để lại những vết dấu hay sao????

Dương muốn đánh vào đầu mình. Tự dưng muốn đi bới móc. Không bới móc ra điều gì thì không cam lòng. Còn bới móc ra rồi thì lại thấy khổ sở, bất an…

Sau một đêm khó ngủ, Dương trở dậy với một quyết tâm rừng rực. Chẳng việc gì phải suy với chẳng nghĩ. Người đó là quá khứ. Cô là hiện tại. Người ta chẳng ghen với cô thì thôi, cô suy nghĩ làm gì?

Hớn hở với suy nghĩ ấy, Dương chạy đi mua món xôi xéo ưa thích và túi đậu nành để bắt đầu một ngày mới. Lúc đến tòa soạn, cô mở tạp chí vừa ra lò, nhìn những bức hình ở Fesival trên trang bìa rực nắng, thấy lòng cũng rạng rỡ hẳn lên. Số này cô có ba bài viết. Khiêm tốn đến mấy, Dương cũng biết mình viết tốt hơ
n bình thường, giọng viết rất tươi tắn, mê say. Tân xem chả sửa chữ nào, còn cười cười bảo có tí tình vào làm hiệu suất hẳn. Bài lên khuôn rất đẹp, hình được xử lí màu thêm một chút, lại càng long lanh. Cả cái ảnh chụp đôi cô dâu chú rể có ló mặt Quân vào cũng được đưa lên, nhìn cái mặt của anh chàng bất trị này, trong lúc vui vẻ, cô cũng gật gù công nhận là đẹp trai ra phết.

Đang tâm trạng hưng phấn, Dương lại nhận được điện thoại của một chị người quen, đề nghị làm hợp đồng quảng cáo số Tết. Dương vui vẻ hồ hởi đáp lời, tự dưng lại có cục quảng cáo rơi trúng đầu, tội gì không vơ ngay cơ chứ. Chạy sang bảo Tân, Tân cười khì khì.

“Thằng Định đúng là giải vía cho mày đấy”

Dương lườm nguýt một cái dài cả mét, lờ đi khuôn mặt thảm sầu của Tân.

“Đừng có qua cầu rút ván. Hai đứa mày còn chưa đền anh một bữa ra trò đâu đấy!”

Dương nhe răng ra cười, bảo được rồi, biết anh làm mai mát tay rồi. Hôm nào mời anh, cho anh trả tiền được chưa?

Mặc Tân lèo nhèo đồ kẹt xỉ, Dương vẫn hí hửng đi về chỗ. Vừa mở gmail đã thấy toàn những tin tức tốt lành, Dương cười rách cả mép khi một bài cô viết từ hồi đi Lào cả năm trước lại được tống lên thành bài đinh ở tờ Du lịch cô vẫn làm cộng tác viên. Đang phởn phơ thì anh chàng Dinh cò lả thò cổ vào phòng bảo qua phòng kế toán lấy nhuận bút và lương. Dương huýt sáo, nghĩ đúng là có những ngày vui thì vui từ sáng đến tối.

Dương kí nhận nhuận bút, còn cướp được của Tân cốc Capuchino béo ngậy, thơm lừng, đứng ra ban công nhấm nháp vô cùng sung sướng. Sực nhớ, cô bốc máy điện thoại, gọi cho Định.

“Anh! Em mới nhận lương! Tối nay đi ăn lẩu cá kèo không, em khao!!!”

Tiếng Định cười nhỏ “Ừ, tối anh về sớm rồi đi nhé”.

Dương hẹn hò giờ giấc với Định xong thì cúp máy. Buổi chiều, Dương ló qua phòng, thấy Tân vẫn cắm đầu biên tập, bèn quyết định chuồn sớm, shopping một mình. Cô lòng vòng đi mua một cuốn du lịch Đông Dương bằng tiếng anh về để dần mò mẫm, mua chiếc khăn mỏng màu vàng rực rỡ để quàng trong những buổi giao mùa thế này. Cô còn đầu tư thêm một chiếc váy xòe ngang gối. Từ hồi quen Định đến giờ, tiền từ ví cô đi ra cho những vụ shopping này dội lên đáng kể. Huhu. Vậy nên, lần này Dương quyết tâm kiềm chế, không mua đôi giày màu đen gót nhọn xinh xắn rất vừa mắt mình nữa.

Dù thề thốt với lòng sẽ không mua thêm một món nào nữa, nhưng rồi Dương vẫn dừng lại khi thấy một cửa hàng đồ nam treo hàng dãy dài sơ mi thẳng tắp. Cô nhìn những chiếc sơ mi đen đủ loại, kẻ, họa tiết chìm, đũi, trơn… nhưng cuối cùng lại dừng lại ở một chiếc sơ mi màu trắng xanh rất dịu mắt. Tưởng tượng Định sẽ mới mẻ thế nào trong chiếc áo này, Dương rút tiền ra mua, không bận tâm nó là món đắt nhất, chiếm phân nửa số tiền lương còm cõi của mình.

Khi bước ra đường, ôm trong tay túi nọ túi kia, đang hớn hở, Dương chợt thấy tin nhắn của Định “Anh phải gặp đối tác. Để hôm khác ăn khao em được không?” Xìu hết cả hứng, nhưng Dương cũng nhắn lại “Vâng, vậy để hôm khác vậy. Huhu!”.

Bình thường, mỗi khi cô “huhu” trong tin nhắn, bao giờ Định cũng bảo, trẻ con quá. Cũng có hôm, anh dịu dàng “đừng khóc, rồi anh bù” nhưng hôm nay chẳng thấy gì. Có lẽ anh bận đi gặp đối tác! Chắc là việc phát sinh đột xuất. Haizzz!

Đang lanh quanh một mình, chợt có một bàn tay đặt lên đầu cô, xoa xoa. Dương quay phắt lại, thì thấy Quân đứng nheo đôi mắt một mí, mỉm cười.

“Hê, thím!”

Chương 15.3: Trong khoảnh khắc đó, Dương đột nhiên nhận ra, cậu ta giống Định đến lạ kì…
Khi Dương còn chưa kịp gạt phắt bàn tay Quân ra, anh chàng đã nhanh tay giật ngay mấy túi đồ trong tay cô, xăm xăm bước.

“Này … này, đi đâu đấy…”

Dương vừa nói vừa hấp tấp chạy theo. Quân bước đến chỗ một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen hầm hố, treo mấy cái túi lên.

“Lên đi! Có việc này phải làm cho xong nốt”.

Dương đực mặt ra “Việc này là việc gì? Sao việc của tôi lại dính vào việc của cậu?”

Quân cau có “Đã bảo lên đi. Đến nơi thì biết”.

Vừa nói Quân vừa thản nhiên đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu Dương. Dương hất ra, tự mình cài khóa rồi chật vật leo lên chiếc yên xe nghễu nghện. Tiếng nổ “pành pành pành” náo động cả một con phố, khiến một đống con người quay ra nhìn. Dương chúi xuống lưng của Quân, nghiến răng “Đi đi. Lần sau đừng hòng tôi leo lên cái con khủng long này của cậu”.

Quân cười lớn, ngoái lại đằng sau “Này, không biết là bao nhiêu em xinh tươi, chân dài đến nách, muốn được lên xe này mà không được đấy. Có phước mà không biết đường hưởng.”

Dương định châm chích mấy câu nhưng Quân đã rồ máy phóng thẳng. Mất đà, cô hốt hoảng túm lấy vạt áo Quân. Chiếc xe chồm lên trên đường, còn Dương, mắt nhắm tịt, nghe gió ù ù thổi qua tai.

“Sợ à”

Dương mím chặt môi, vẫn không dám mở mắt.

“Có gì mà sợ”.

Xe vẫn không giảm tốc độ. Bàn tay túm áo Quân bắt đầu phát mỏi, cũng là lúc cảm giác sợ sợ ban đầu dần tan biến trong Dương. Khi cô mở mắt, vẫn là đường phố vùn vụt trôi qua. Còn cô, khóe mắt ran rát, tóc bay phần phật, cả người thả lỏng. Cảm giác tốc độ hóa ra cũng … phê ra phết!

Nơi Quân đưa Dương đến là một quán bi – a sang trọng nằm trên đường Âu Cơ. Dương tròn mắt nhìn dàn đèn hiện đại treo trên những bàn bi – a xanh mịn, những cây cơ treo thẳng tắp trên giá gỗ đen dài như từng thanh kiếm, vài tệp bài mới cứng màu đỏ đen xếp vô cùng bắt mắt, thầm trầm trồ không gian quá mức chuyên nghiệp này. Quân tự nhiên nắm khuỷu tay cô, tiến về phía một căn phòng nhỏ phía trong.

“Chơi một ván nhé”.

Dương nhìn căn phòng nhỏ hẹp. Một nhân viên thắt nơ đang bật điện và bắt đầu xếp bi lên bàn. Chợt nhớ ra cái lần tai nạn ở quán bi – a khiến cô đã đột nhiên dính chùm với cả hai chú cháu nhà này, Dương ngờ ngợ.

“Tự dưng tới đây làm gì! Hôm nay không có hứng chơi”

Quân thản nhiên giơ tay nhìn chiếc đồng hồ. “Giờ mới 5h. 6h ở đó mới mở cửa, nên cố mà chơi đi”.

Dương trố mắt “Ở đó là ở đâu. Mở cửa cái gì???”

Quân vò mớ tóc của Dương rối mù lên, rồi dí sát vào mặt mình, cười toe toét “Tò mò mau già. Cứ chơi đi đã”.

Dứt lời, Quân điệu nghệ lấy một cây cơ xuống. Cậu ta thong thả cúi người phá bi, cú đánh vừa đủ lực nhưng 4 viên bi đã lăn xuống lỗ. Rồi cậu ta ấn cây cơ vào tay Dương, bảo cô đánh. Nhìn bàn bi đẹp như mơ thế này, Dương cũng bắt đầu ngứa ngáy tay chân. Cô vứt đôi giày ra, đi đất , rồi bắt đầu đi quanh bàn bi cân nhắc. Lựa viên bi số 6 đang nằm thẳng tắp với lỗ, Dương ngắm nghía.

“Lệch rồi. Sang phải một chút”.

Mặc câu chỉ đạo của Quân, Dương vẫn đánh. Hứ, làm như mình cao thủ thì chỉ trỏ thế nào cũng được sao? Cô đã ngắm rất kĩ rồi mà. Dương mím môi đánh, không hề biết phía ra có khóe miệng nhếch lên đầy vẻ buồn cười.

Viên bi chết tiệt chạm vào thành miệng lỗ, bắn ra. Dương đực mặt, trong khi đó, Quân thản nhiên tóm lại viên bi đặt lại vị trí đúng như ban đầu.

“Nhìn nhé”

Quân ngắm bi, đánh nhẹ, đường cơ thong thả, chuẩn xác. Viên bi chạy thẳng tắp vào lỗ. Dương đang đợi Quân sẽ vênh mặt lên với mình, nhưng cậu ta nắm lấy tay cô, kéo lại.

“Thử lại một lần nữa”.

Mặc cho Dương ngượng nghịu, Quân nắn chỉnh lại tư thế cho Dương, từ cách vuông góc khuỷu tay đến cách ngắm bi sao cho chuẩn xác. Cảm giác một người con trai ghé quá sát mình, dù là Quân đi nữa, thì cũng làm Dương thiếu tự nhiên. Nhưng Quân thì dường như không chú ý, cậu ta cứ nói, vừa nói vừa chỉnh, giọng điệu như bắt Dương phải làm bằng được. Đến một hồi thì Dương cũng quen, bắt đầu chuyên chú đến những gì cậu ta giảng giải.

Luyện đi luyện lại một lúc, Dương đòi thử đấu với cậu ta một ván. Lần đầu tiên, cô ăn thẳng một mạch 5 bi đến mức cô cứ ngớ người ra mà cười sung sướng, thậm chí khi cắt được một đường cơ rất mỏng, đẩy bi ăn vào lỗ mười, Dương đã hưng phấn đến hét lên. Quân xoa đầu cô như một đứa trẻ con.

“Giỏi”

Phởn lên với thành tích bất ngờ và háo hức muốn vận dụng vài chiêu mà Quân mới chỉ dậy, Dương đòi đấu tiếp với Quân, nhưng cậu ta liếc đồng hồ, sau đó nhún vai.

“Đến giờ rồi”.

Dương đần mặt ra, chưa hiểu gì thì cây gậy trong tay cô bị giật phắt treo lên giá, thậm chí, cái găng tay chơi của cô cũng bị cậu ta lột ra như người thợ nấu ăn lột da một con ếch.

“Này… làm cái gì đấy. Tôi có đủ tay đủ chân, chả thiếu cái chi nào đâu”

Vừa nói, Dương vừa giãy tay ra. Quân nhìn vẻ tức tối của Dương, cười xoa dịu.

“Được rồi! Được rồi. Đi giày vào kìa”

Dương sực nhớ, cô đi lại đôi giày, nhưng khi xỏ chân vào, Dương phát hiện là chân mình nhờ nhờ vết bẩn. Đang định đi đại vào rồi về nhà rửa thì tay cô bị huých nhẹ một cái.

Quân chìa ra cho cô hai chiếc khăn ướt.

“Lau đi”

Dương tròn mắt, nghĩ vụ lau chân bằng khăn ướt này có phần hơi xa xỉ, nhưng đồ đã dâng đến tận tay, không dung cũng phí, nên cô ngồi phịch xuống ghế nghỉ, bắt đầu lau chân.

Ở một góc, Quân đứng vắt chéo chân, lặng lờ nhìn cô chăm chú. Đang lau, Dương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt không bình thường của cậu ta, ấp úng.

“Nhìn cái gì? Chân tôi có sáu ngón à?”

Quân nhún nhún vai, không đáp. Cậu ta quay lại, hai tay chống lên bàn bi – a. Dáng vẻ đột nhiên trở nên trầm tĩnh đến ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc đó, Dương đột nhiên nhận ra, cậu ta giống Định đến lạ kì.

Dương lau xong chân, thấy khô khô, cô vội xỏ giày, đứng phắt dậy.

“Xong rồi. Về thôi!”

Dương xăm xăm đi ra, nhưng Quân giữ tay cô lại. Dương quay nhìn, thấy mặt Quân đột ngột đỏ lên. Dường như cậu ta có một chút ngượng ngùng, bối rối, nhưng ánh nhìn rất nghiêm túc.

“Nghe này, chưa về vội. Đi chỗ này với… đây, đảm bảo là thím không có gì phải ân hận”

Dương nghe cách xưng hô… ngứa tai này thì không kềm được chống nạnh “Trí khôn cậu dồn hết lên hai má rồi à???? Cái gì mà thím với đây??? Cậu gọi tôi một tiếng chị thì chết à?”

“Không thích. Một là Nhái Bén, hai là Thím. Thích gọi cái nào?

“Chả thích cái nào”

“Thế thì đây thích gọi gì thì gọi đấy”.

Rồi cậu ta bấm nút gọi nhân viên, tay rút ví tiền đặt vài tờ xuống bàn. Nhân viên đi vào, mỉm cười.

“Anh chơi thế thôi ạ?”

“Ừ, anh đi có việc. Dọn hộ anh”

Dứt lời, cậu ta lôi tuột Dương đi ra ngoài. Lúc nhìn con xe nghễu nghện, Dương cau có.

“Tôi đã bảo là tôi không đi đâu hết. Cậu cứ về trước đi, tôi bắt taxi về!

Quân lầm lì nhìn Dương, sắc thái khiến cô bất ngờ, chững lại nhìn.

“Muốn tự lên xe, hay để đây phải bế lên???”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến